TKTĐ Chap 22

TKTĐ Chap 22

 

 

 

“Maggie cháu về nhà rồi đây.” Destin gọi vọng vào khi cậu băng ngang qua ngoài hiên để đi dạo một vòng ngôi nhà. Cậu biết rất rõ địa hình nơi đây nhưng lần này cậu sẽ xem xét kỹ từng chỗ một

“Hey, 2 tiếng nữa là ăn tối đấy.”

“Dạ. ” Destin đáp ,vừa lúc đó sấm chớp nổi lên và mưa bắt đầu rơi nặng hạt. “Vậy cháu để cho dì làm việc nhé.”

“Ừ. ”

Do trời mưa, Destin quyết định thám hiểm ngôi nhà trước. Cậu đi vào thư viện, văn phòng, rồi quay trở ra theo hướng khác về phần bên kia ngôi nhà, nơi mà cậu chưa bao giờ để ý đến. Bước đến cánh cửa đầu tiên, cậu ngập ngừng nhìn lại hành lang rồi chầm chậm mở nó , ngó vô trong. Trời, hoàn toàn thất vọng, nó giống như phòng họp. Đi dạo một vòng trong phòng cũng không thu được kết quả gì, cậu bỏ sang nơi khác. Cậu tự nghĩ có lẽ nên bỏ qua tầng 1, vì nếu mình hỏi Margaret hay Armand , họ sẽ cho cậu hay các phòng ở lầu 1 dùng làm gì ngay. Lên lầu 2 là nơi của phòng ngủ . Đi đến cuối dãy cậu gặp một căn phòng có cánh cửa đôi. Vào bên trong, nó là căn phòng lớn được trang trí màu tím sậm và xám , và có những đồ dùng của con gái .
Mỉm cười, Destin tiến tới bức tường có treo nhiều hình ảnh. Thêm một lần thất vọng nữa khi cậu nhận ra đây là phòng cũ của Angelica. Quét khắp phòng một lượt cậu cũng không thấy gì gây hứng thú .

Rời nơi đó, Destin qua căn đối diện với cánh cửa đôi. Đây rồi, thành công lớn . Destin mỉm cười thích thú. Căn phòng này tự bản thân như hét lên chủ sở hữu nó là Armand, giống như căn hiện tại Aramnd đang dùng. Destin nhìn ngắm các bức ảnh trên tường, hình cậu bé Armand với một người đàn ông rất giống anh đứng kế bên, hình anh trong buổi lễ tốt nghiệp, những tấm bằng khen và văn bằng về kinh doanh. Destin mỉm cười tiến tới tủ đồ, mở nó ra. Bên trong đầy đủ các bộ quần áo, chủ yếu là màu xám và đen xếp ngay ngắn, thỉnh thoảng có vài bộ màu tối khác xen kẽ. Chạm tay dọc theo quần áo, cậu dừng lại khi sờ phải vải gì đó mượt mà. Kéo cái áo ra, Destin thấy nó màu xanh lá cây đậm, rất đậm đến nỗi gần như màu đen. Đưa áo lên mũi ngửi, nó có mùi của Armand, mỉm cười cậu mặc vào người.

Bước đến bàn làm việc, những bức hình trên đó toàn về gia đình, không có ảnh bạn bè hay người yêu. Nhặt một trong các tấm ảnh tốt nghiệp của Armand lên, cậu ôm nó vào ngực trong khi đi thám hiểm tiếp. Hầu hết phòng ở lầu 2 cũng không có gì hơn ngoài phòng cho khách và chẳng có chút riêng tư gì của gia chủ.

Lên lầu 3 Destin cũng không thu hoạch được gì. Chỉ có những bức tranh lớn treo trên tường, những quyển sách thiếu nhi , một con ngựa gỗ to lớn nằm cuối góc, và hàng kệ giá sách dọc theo bờ tường. Những kệ sách này chỉ cao ngang eo Destin, chúng chứa đầy các sách cho trẻ em. Destin đến gần con ngựa gỗ, sờ tay dọc theo thân nó . Thở dài, cậu đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, từ đây cậu có thể quan sát được vườn hồng và cái hồ nhỏ. Mỉm cười nhẹ nhìn lại căn phòng , Destin tự hỏi chuyện gì xảy ra với các đồ chơi trẻ em, có lẽ chúng được đem đi quyên tặng cho người khác. Lắc đầu không suy nghĩ nữa, cậu đi ra tính trở về nhà bếp thì một cánh cửa đập vào mắt Destin. Nó là cánh cửa gỗ hết sức bình thường, hoàn toàn khác biệt hẳn với sự trang trí kỹ lưỡng nơi này.

Cậu mở nó ra, trong đầu chắc đây là tủ đựng đồ nhưng không, sau nó là những bậc thang đi lên . Nó đầy bụi và có mùi xưa cũ giống như đã không được sử dụng trong thời gian dài . Nhìn lên cầu thang, Destin hơi rợn người, nhưng sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ , cậu chầm chậm bước lên. Nó dẫn tới một căn phòng gác mái rộng rãi chứa đầy những túi, hộp, thùng đựng đồ. Cậu đi vào khám phá từng thứ một.

Destin dừng lại bất ngờ khi thấy thứ gì đó có khắc tên Armand trên đó. Ngổi xổm xuống, Destin thấy đó là những bài báo cũ được lồng khung kính, tuổi bài gần cả trăm năm. Người đàn ông trong bài báo giống Armand nhưng nhìn kỹ vẫn có sự khác biệt. Nó là bài viết đưa tin Armand và Elizabeth Riesel khai trương khách sạn đầu tiên của họ tại một thị trấn nhỏ của Barnsworth. Mỉm cười, vậy là cậu đã tìm ra những lịch sử của gia đình Riesel .Lục tìm tiếp, cậu thấy các bộ quần áo cũ, gương cũ, vài thứ bị vỡ , và những đồ chơi cũ mà hồi nãy đã thắc mắc về chúng. Một cái hộp ghi tên Armand phía trên lại đập vào mắt Destin. Lần này giở nó ra, những vật bên trong thật sự thuộc về Armand của cậu, chúng không cũ lắm. Lấy ra con gấu bông teddy , mặt nó hơi mềm nhũn một bên có vẻ ai đó đã ngủ trên nó nhiều lần. Đưa con gấu lên mũi ngửi như cái áo, ngoài mùi của bụi còn có mùi của Armand, Destin cũng ôm chú gấu vào ngực mình trong lúc tìm tòi tiếp.

…….

Armand vào nhà bếp, vừa đi vừa đung đưa một túi nhỏ , Margaret nhướng bên mày ngạc nhiên nhìn anh. Đặt túi xách xuống, anh lấy chai rượu rồi mỉm cười đưa cho bà “Dì cho thêm đá vào nhé ?”

“ Ừ, anh đang dự định làm chuyện gì đặt biệt sao ?” Bà hỏi, thử giở cái túi ra xem có gì trong đó nhưng Armand đã nhanh tay kéo nó về phía mình.

“Ừm, cũng có vài thứ ” anh cười . “Destin đâu rồi ? Bên ngoài à?”

“Trời đang mưa bên ngoài mà, cậu bé chắc ở đâu đó trong nhà thôi »

“Đâu đó trong nhà ? ” Armand hỏi lại, bà chỉ cười rồi nhún vai. Bà không muốn kể cho anh hay cậu bé đã xuống nhà ăn tối với người đầy bụi bậm và vẫn đang mặc cái áo màu xanh cũ của anh. Bà bỏ đá vào trong xô nước đựng chai rượu anh đưa.

“Ngủ ngon nhé,” Bà chào anh khi Armand rời khỏi nhà bếp. Anh đi thẳng về phòng mình, đến chỗ ngồi trước lò sưởi , đặt xô nước đá và túi xách xuống chiếc bàn kế ghế sofa. Sau đó anh bật máy lạnh và hạ nhiệt độ thấp xuống. Sắp đặt xong xuôi, anh cười hài lòng đến gõ nhẹ cửa phòng Destin .Không có tiếng trả lời. Hơi sựng người , anh mở cửa vào xem, phòng trống không, có vẻ như cậu bé chưa lên đây từ sáng tới giờ. Có thể Destin đang ở thư viện, nghĩ thế anh đi xuống nhà dưới. Đang trên đường đi thì nghe một tiếng hắt hơi, Armand ngước lên thấy Destin từ lầu 3 đi xuống. Mắt anh nhìn cậu bé, biết cậu đã tìm ra căn phòng cũ của mình và đã “chôm” một trong những chiếc áo cũ , cùng với con gấu teddy từ  gác mái và tấm hình của anh . Chà chà, cậu búp bê tóc đỏ dễ thương này chắc tò mò và đã đi khám phá xung quanh đây. Anh gằng giọng mình cho rõ to để Destin ngước lên nhìn. Cậu bé giật mình chết trên tại chỗ ngó anh .

“Armand”.

“Em đã trốn ở đâu thế em yêu ?” Armand hỏi. Destin nhìn người đàn ông , có gì đó trong giọng nói của anh khiến cậu hơi sợ. Đó là giọng điệu cậu chưa nghe bao giờ, và bây giờ lần đầu tiên Armand dùng nó với ngữ điệu âu yếm lạ thường

“Em… um,” Destin ngập ngừng , anh từ từ thu hẹp khoảng cách hai người và nhẹ nhàng gỡ lấy đồ trên tay cậu. Destin im lặng dù bản thân muốn khóc lên phản đối khi con gấu teddy bị vuốt mất .

“Đi và ngồi đợi trên ghế sofa ở phòng anh, và không được đụng vào thứ gì đấy nhé , em yêu. ” Armand hạ thấp giọng một cách nguy hiểm. Destin chỉ biết gật đầu và biến ngay vào phòng anh. Ngồi xuống ghế sofa, mắt cậu nhìn lò sưởi nguội ngắt. Cậu chợt nhận ra hình như phòng rất lạnh. Cậu không dám ngước lên khi Armand đi vào ngoại trừ vẫn lén liếc thấy trên tay anh trống trơn, cậu tự hỏi chuyện gì xảy ra với báu vật mới tìm thấy của mình ?

Destin hơi cảnh giác khi Armand đi vòng quanh phòng khóa các cánh cửa và kéo rèm che lại , giật mình khi lò sưởi chợt bùng cháy lên thắp sáng căn phòng bằng một ánh sáng dìu dịu. Cậu nhìn lên khi Armand dừng lại trước mặt, anh nhẹ nhàng kéo cậu đứng dậy . Ngay khi Destin đứng lên, anh ngồi xuống ghế sofa, mắt anh không rời khỏi cậu bé.

“Anh dự định tính sổ với em về nụ hôn nơi công cộng chiều nay. Nhưng bây giờ thì cưng ạ, anh có thêm một lý do khác để trừng phạt em.” Armand nói rõ từng chữ làm Destin lùi lại một bước, mặt sợ sệt, mắt mở to . “Cởi đồ ra. ”

“c..cái gì?” Destin cố gắng lắm mới thốt ra . Người cậu run lên vì giọng nói của Armand. Nó chậm và đầy nhục dục khiến cậu liên tưởng đến những thứ dơ bẩn.

“Cưng nghe anh nói rồi mà,” Armand mỉm cười nham hiểm. “Hãy cởi đồ ra.”

Armand nhìn khi Destin do dự vài giây rồi cậu bé từ từ cởi cái áo xanh ra , thảy lên ghế, rồi từ từ đến những thứ trên người cho đến khi không còn gì. Mắt anh lướt dọc cơ thể trắng ngần hơi tái của cậu, ngưỡng mộ sự mảnh mai và những đường cong tuyệt đẹp.

“Armand,” Destin gọi nhỏ, thình lình cảnh giác trước ánh nhìn sắc bén ấy. Bình thường quần áo cậu sẽ không biến mất trước khi tay Armand chạm vào người mình ,bây giờ anh chỉ ngồi đó mà ngắm nghía cậu.

“Đến đây nào ,” Armand bỏ một cái gối xuống sàn nhà giữa hai chân anh. “Quỳ lên nó”

Destin không trả lời tiếng nào, chỉ lẳng lặng làm theo , cậu quỳ giữa hai chân Armand, nhìn nét mặt không cảm xúc của anh. Hiện giờ cậu không sợ nữa, chỉ quan tâm đến cái bồn chồn đang cuồn cuộn trong bụng mình và cảm giác mãnh liệt đang ẩn hiện trong phòng. Armand với tay lấy trong túi xách màu nâu mà anh đã đem về , đem ra một vật gì đó.

“Giờ há miệng ra, em yêu ” Armand đưa một vật đến trước mặt Destin, cậu nhìn chằm chằm vào nó , đôi môi hồng hé mở khi anh đút nó vào. Đó là chocolate được phủ dâu bên ngoài , Destin nhai rồi nuốt , anh đưa thêm một miếng khác, Destin tự động há miệng ra.

Armand kiềm nén tiếng cười khi anh với lấy chai rượu, anh đổ nó vào hai chiếc ly được đặt sẵn trên bàn. Anh đưa cho Destin 1 ly, nhìn cậu uống trước khi mình cũng hớp 1 ly. Mũi Destin nhăn lại vì vị quá nồng của rượu, cậu cảm thấy người nóng dần, hơi ấm lan tỏa từ đầu xuống chân và tụ lại nơi nhạy cảm của cơ thể. Ngẩng lên thấy nụ cười khoái chí trên khuôn mặt Armand.

“Anh đã cho em ăn gì thế ?” Destin nhìn xuống cơ thể mình đang phản ứng nhanh của mình, mặt cậu ửng đỏ lên.

“Chỉ là một loại thuốc kích dục, đừng lo lắng nó sẽ không hại em đâu.” Armand đáp, tay đón lấy cái ly Destin đặt xuống bàn, anh lôi trong túi ra lọ nhỏ. Anh mở nó, đưa cho cậu thêm một miếng dâu , Destin ngập ngừng nhưng cũng ăn, anh khóa nút lọ lại và đặt nó qua một bên. Armand tháo áo vest vứt vào đống quần áo của Destin, tháo cà vạt , mở thêm hai ba nút áo.

Armand nhìn xuống cậu bé, cơ thể cậu đã ửng hồng lên. Anh mỉm cười lôi tiếp một sợi dây tơ lụa ,tay anh vuốt dọc sợi dây ấy vài lần, anh gần như cười to hơn khi gặp vẻ mặt cậu bé.

“Đừng lo lắng cưng ạ, đứng dậy nào .”
Destin lắc đầu từ chối, Armand nâng hai má cậu bé để nhìn vào mắt cậu ”Thôi nào cưng, hãy làm cậu bé ngoan và đứng lên nào “

Destin muốn chống đối nhưng chất giọng mượt mà cùa anh và hơi nóng trong cơ thể khiến cậu từ từ đứng lên, dùng hai chân anh làm điểm tựa . Cậu không ngăn nối tiếng rên khi tay anh chạm dọc theo chỗ nhạy cảm giữa hai chân. Anh chầm chậm quấn quanh nó bằng sợi dây trên tay. Destin nhắm mắt cố ngăn cản hơi ấm từ hai bàn tay anh trên vùng da nhạy cảm, nhưng cơ thể cậu không nghe lời , cậu rên lần nữa khi cảm nhận một vật lành lạnh trượt xuống nó . Mở mắt ra, Destin nhận thấy anh đã đeo vào đó một chiếc nhẫn.

“Armand?”

“KHông sao đâu cưng,” Armand chạm tay dọc theo bụng lên vai , kéo cậu tới nhẹ nhàng hôn lên môi. Destin bắt đầu thư giản đến khi những từ tiếp theo của Armand khiến cậu căng thẳng trở lại. “Sau khi cơn đau biến mất, khoái cảm sẽ tuyệt vời lắm”

Armand nhanh chóng ôm cậu vào lòng, một tay đặt sau lưng giữ chặt cậu. Anh lục trong túi một thứ khác . Destin muốn trốn thoát, đây không còn là Armand thường ngày nữa, đây là con quỷ sinh đôi dâm dục của anh. Một tiếng rên thoát ra khi anh hôn vào vùng da nhạy cảm trên cổ Destin. Lưỡi anh chạy xuống hai ngực , vân vê nó đến khi nó nhô ra , đủ chỗ cho hai khóa ngực anh gắn vào . Destin hét cố tránh xa Armand. Chúng không đau nhưng cũng không thoải mái chút nào , không kể đến chúng còn góp phần gia tăng cái nóng trong người cậu.

“Ah đẹp lắm” Armand thả lỏng tay để Destin di chuyển ra

“Armand,” Destin thở mạnh, nét mặt đầy đê mê.

“Gì cưng?” Armand hỏi, hy vọng mình không đi quá xa. Anh muốn đáp lại nụ hôn sáng nay nhưng đây hoàn toàn không phải sự trừng phạt, nó giống như một sự cám ơn . Chỉ là Destin không cần phải biết điều đó, ít nhất là bây giờ thì chưa .“Em không tính khóc cảm ơn rối đấy chứ cưng?”

Destin nhìn anh, nhận ra anh không ác ý gì như lúc đầu cậu tưởng tượng. Tay anh kéo cái dây xích nhỏ giữa hai khóa làm cậu giật người mắt mở to. “Không”

“tốt lắm, cưng ạ, bởi vì cuộc vui mới bắt đầu” . Armand thả lỏng tay đủ cho cậu bé tự giữ thăng bằng , Anh lôi trong túi một chai nhỏ , Destin đọc cái nhãn trên chai : ‘Dầu massage hương thơm anh đào dành cho trò chơi khoái lạc.’ Nhướng mày, cậu nhìn nụ cười quỷ quyệt trên mặt Armand . Anh thì thầm vào tại cậu “Anh sẽ chơi với em nguyên đêm nay”

“Armand,” người Destin run run khi anh đổ dầu lên hai tay

“Lại gần đây em yêu” Armand sử dụng giọng điệu êm dịu nhất có thể , Destin gật đầu tiến tới, mắt cậu nhắm lại khi tay anh chạm vào người mình. Một tiếng rên thoát ra khi tay Armand vuốt ve mọi nơi có thể chạm tới. Vẫn nhắm mắt , Destin thấy cảm giác này cũng không tệ chút nào, dầu làm cơ thể cậu nóng lên . Cậu có thể ngủ ngay nếu không vì cái nhẫn và sợi dây như siết chặt lại mỗi lần tay Armand chạm vào da cậu .

Destin nhìn lên khi Armand cởi áo dục ra xa, anh đi đến giường kéo cái chăn bông và gối xếp chúng lên tấm thảm trước lò sưởi , rồi anh tháo nốt những quần áo trên người .Anh cười , một nụ cười của chó sói chính hiệu ra dấu cậu bé tới gần mình. Anh đẩy cậu quỳ lên tấm chăn, sau đó anh ngồi xuống. Tay anh kéo nhẹ sợi dây xích, hôn một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu.

Anh hôn dọc xuống cổ , tay mân mê lần xuống bên dưới. Người Destin bắt đầu đổ mồ hôi, bên trong nóng như lửa đốt, bên ngoài cứ như bị sốt cao. 1 tiếng rên thoát ra khi tay anh chạm đến vị trí mở trên người cậu, nhẹ nhàng cho một ngón tay có bôi dầu vào . Cậu chuyển động theo tay anh, đầu óc không nghĩ ngợi gì , hiện giờ chỉ còn biết hưởng thụ mà thôi.

Armand nhìn xuống cậu bé trong tay mình, nếu không phải nghe nhịp đập trái tim Destin và những tiếng rên khẽ , anh có thể thề là cậu bé đã ngủ rồi. Dù anh biết chắc cậu sẽ không bao giờ ngủ được , nhất là khi dùng xong mứt dâu ấy. Đưa thêm một ngón tay vào , anh nhìn Destin ưỡn người lên.
“Armand,”

Armand mỉm cười. Đây rồi. Giọng nói ấy làm bên trong anh run run. Anh đẩy Destin nằm xuống, lưng chạm vào chăn bông. Hai chân cậu hơi giang ra, đôi môi hơi hé mở. Cắn chặt răng, anh muốn chiếm cậu bé ngay. Cúi xuống anh hôn khắp người cậu . Anh không thể chịu đựng thêm nữa, anh lật Destin cho cậu quỳ trên hai tay hai chân. Tay vuốt dài từ lưng xuống phía dưới , anh đổ một lượng lớn dầu chảy vào thung lũng nhỏ bên dưới, tràn cả ra hai bên

Anh bắt đầu xâm nhập cậu, nhưng cũng như lần trước, anh không vào sâu mà chỉ lấp lửng lúc ra lúc vô bên ngoài, thích thú khi Destin oằn người, chảy mồ hôi và rên rĩ. Còn cậu bé thì thấy người rất nóng. Cái nóng không đến từ lò sưởi mà từ bên trong mình, trên da cậu và từ Armand phát ra. Cậu cắn chặt răng, muốn thét lên kêu người đàn ông này đừng chọc ghẹo nữa. Nhích người về sau cố gắng tìm chút thoải mái, mắt mở to ngạc nhiên khi Armand để cậu tự đưa sâu vào. Lửa trong người cháy phừng lên theo mỗi chuyển động của bản thân. Gục đầu trên hai cánh tay , Destin nghe tiếng cười đắc ý của anh Mồ hôi cứ túa ra, tóc cậu quết chặt lên trán
“Em không biết sao mình nóng quá”

“Bản năng sao?”

“Không, Armand , em như đang trên lửa ấy ” Destin rên lên khi anh bắt đầu chuyển động . Sự khoái cảm lại tăng cao và dừng lại chờ đợi chổ chiếc nhẫn tan chảy ra. Một lúc sau Destin nhận biết mình không thể đạt đỉnh vì chếc nhẫn, cậu cảm nhận nó ngay trên bề mặt chăn nhưng không thể tháo ra được “Có…phải…đây là…đây là trò hành hạ…mới …của anh không ? Armand!”

“Em muốn ám chỉ điều gì ?” Armand hỏi một cách dịu dàng và chậm trãi

“Nó cứ…cứ dâng lên …và cái nóng ở ….” Destin than vãn, cậu giật mình rên to khi tay anh kéo sợi dây xích trên ngực. Đúng là nó rồi, người đàn ông này đang muốn giết cậu đây , anh không muốn cậu tan chảy hết mà. Mắt Destin lại mở to khi có gì đó lạnh ngắt trên lưng cậu. Tiếng khóc thút thít vang lên khi anh kéo dài cục đá dọc trên sống lưng .

“Em nói em nóng mà “ Armand dừng lại dưới thấp , cho nó tan chảy ra chút ít rồi di nó dọc theo đường hẻm bên dưới . Destin khóc thút thít tiếp, nó không cảm giác lạnh mà là thứ gì đó khiến cậu vừa thích vừa khó chịu . Cậu rên lên, oằn người khi anh đưa cục đá ra trước . Tay anh đã giữ chặt quanh bụng không cho cậu thoát ra. Destin ngồi dậy khiến Armand cũng ngồi theo để giữ sự kết nối giữa hai người. Tay anh vẫn di di cục đá lên vùng da nhạy cảm , Destin thét lên

“Em muốn anh dừng lại ko ?” Armand nâng niu cậu trên ngực mình. Làm sao mà anh nghĩ cậu muốn thoát khỏi tình trạng này chứ ? làm sao mà Armand dám dừng lại khi mình và anh chưa thỏa mãn chứ? “Anh sẽ không để em trong tình trạng này, anh sẽ hoàn thành dùm em .”

“Sao cơ?” Destin hỏi , cảm thấy cái lạnh đã đến ngực cậu khi tay anh đến đó

“Ừ, anh xin lỗi nếu mình đi quá xa, anh chỉ muốn em biết anh trân trọng em như thế nào” Armand nói, hơi quay người cậu bé lại để nhìn vào mắt Destin.

“Và hành hạ em là cách anh nói cám ơn?” Destin rên lên khi tay anh đi xuống bụng

“Thật đấy, Destin, kết quả cuối cùng rất đáng giá đó”

“Ok, em tin anh.” Destin dựa đầu vào ngực Aramnd . Anh thả cục đá vào miệng cậu, Destin chấp nhận nó, từ từ uống dòng nước lạnh do nó tan chảy ra. Armand tiếp tục chuyển động một cách chầm chậm khiến cậu muốn điên lên. Với 1 tiếng gầm nhỏ trong miệng, Destin bất ngờ tách khỏi Armand làm anh ngạc nhiên. Cậu quay lại đẩy anh nằm xuống, rồi ngồi lên người anh

“Destin?” Armand ngạc nhiên , mắt mở to nhìn cậu bé đang mỉm cười lại với anh. Anh thấy Destin rướng người lấy lọ đựng dâu . Cậu lấy 1 trái mời anh, Armand nhận lấy không chắc anh cần dùng tới chúng, hoặc hai người hiện giờ thật sự không cần chúng nữa.

Destin mỉm cười nhìn cơ thể ửng hồng lên của anh. Cậu cúi xuống hôn lên ngực anh chỉ làm người ta cản cậu lại. Destin với tay lấy cục đá trong xô nước, và thực hiện lại những gì anh đã làm với mình. Cậu thích thú ngắm khuôn mặt Armand lúc anh đang khoái lạc thế này, có thể thấy trận chiến đang diễn ra trong đầu anh và cậu đã chiến thắng. Ừ, đúng thế, kế hoạch cậu vạch ra để Armand phải bại trận ít nhất một lần.

Armand không thể chịu đựng được nữa, đầu tiên là cái lạnh trên người, sau là ham muốn được vùi vào cơ thể ấm nóng của cậu bé. Anh kéo cậu xuống và xâm chiếm nó. Anh rên lên trong cái nóng của destin, tốc độ tăng dần gần như là điên cuồng. Tay anh tháo sợ dây và chiếc nhẫn , tạo nên những tiếng lầm bầm trong miệng Destin khi mặt cậu hiện giờ bị vùi lấp trên vai anh. Tay anh xiết chặt người cậu, đến khi Destin bật ngồi dậy, và chống hai tay trên bụng Armand. Nhịp điệu hai người không hề thay đổi, họ chìm đắm trong ham muốn và ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể . Destin cứ hét tên anh đòi hỏi nhanh hơn. Họ như thế một thời gian dài…. Cuối cùng, Armand cũng nhận ra mình đang nằm ở đấy , không biết đã bao lâu, Destin thì nằm chết trên ngực anh. Anh cảm thấy nhu cầu muốn cười phá lên. Thật tuyệt vời . Gương mặt Destin đầy sung sướng đê mê . Nhích người nhẹ một chút, anh để ý Destin không cử động, chỉ thở đều đều. Gạt mái tóc ướt trên trán cậu bé, anh ẵm cậu vào phòng tắm, biết chắc Destin sẽ không thể tỉnh dậy.
…………….

Destin mở mắt trở mình nhìn căn phòng tối, cậu ê ẩm cả người, ngó xuống thấy mình đã sạch sẽ, thậm chí mái tóc còn thơm mùi xà bông. Nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng. Ngồi dậy , cậu để ý có một mình trong phòng, đó là điều tốt vì nghĩ tới chuyện tối qua là Destin đỏ mặt lên. Có phải cậu thực sự đã yêu cầu Armand di chuyển nhanh hơn ? Và cậu đã ngất đi sau khi đạt đỉnh khoái lạc ??

Lắc đầu, cậu bước xuống giường, nhận thấy nếu mình đi chầm chậm và nhẹ nhàng thì sẽ không đau. Trở lại phòng mình, Destin mỉm cười khi thấy tấm hình và con gấu bông, vậy là Armand đồng ý cho cậu giữ chúng. Tắm gội nhanh chóng xong, Destin đi vào nhà bếp.

“Dì không nghĩ sẽ gặp cháu cho đến trưa ” Margaret đặt 1 tách cafe xuống trước mặt cậu.

“Hôm nay cháu muốn đến khách sạn sớm,” Destin đáp . Vài phút sau Michael đi vào, anh cười chào cậu khi thấy Destin dậy sớm hơn dự định

“Hey hình như có mùi anh đào thì phải?” Michael hỏi làm Destin đỏ mặt. Destin không trả lời, cậu biết chắc nó là mùi dầu massage còn vương trên da mình. Ăn xong, hai người đến khách sạn, họ gặp Gayle và Corey đang nói chuyện, lần này có vẻ không vui .

“Chào buối sáng.” Destin thấy họ quay lại nhìn mình. Cậu có thể dám chắc rằng Gayle đang hết sức giận dữ , cơn giận khiến cậu dừng lại “Có chuyện gì sao?”

“Có đấy.” Gayle nạt lớn. “ Bailey đã cuỗm hết tiền trong công ty và bỏ trốn rồi.”

“Ông ta đã làm cái gì?” Destin hỏi lại, cậu sẽ cười phá lên vì trò đùa này nếu không vì vẻ mặt của Gayle và Corey trông như sắp khóc. Bây giờ họ phải làm gì đây, không có tiền quỹ xây dựng, họ sẽ gặp rắc rối lớn. Destin nhìn các công nhân đang đứng kế xe tải , không chỉ họ không thể hoàn thành công việc mà họ còn không có tiền trả cho nhân công. Cậu ghét phải nghĩ rằng những người đàn ông đó sẽ bị mất việc làm.

Bình luận về bài viết này